TRANG THƠ VĂN KHIẾT AN
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 6227
THẢ DIỀU
Trời cao xanh ngắt ngại ngần
Thẳm sâu vô tận có gần hư vô
Diều từ dây đứt bơ vơ
Bóng in hồ nước đã mờ mịt tan
Bên hồ cây lá úa vàng
Chao rơi hạt bụi hồ tràn lệ dâng
HẠT TRÁI MÙA
Không liên can đến hiện tại. Từ 1 thuở xa lắc, ghi theo trí nhớ.
Lòng anh như hạt trái mùa
Tưới bao nước mắt cây chưa xanh chồi,
Hạt vùi đất kín đơn côi
Tự đày thân hạt mầm phôi cứng lòng
Tay nâng bình nhớ mênh mông
Giọt yêu mềm đất, mà không thức tình.
Thế nên tiếc nuối vô hình
Thế nên ta phải tự mình... phụ ta!K.A
NGHĨA TRANG HÀNG DƯƠNG
Post lại entry cũ, nhân đọc Côn Đảo từ nhà mẹ Bầu Bí và blog của nhà thơ Võ Quê.
Những linh hồn ngơ ngác
U uất quẩn quanh đây
Những linh hồn phiêu bạt
Tên tuổi mình không hay.
Hàng Dương thấp trời mây
Hiu hắt mộ bên mộ
Xác thân đã bụi mòn
Hồn vẫn trong đày đọa
Vùi thân nơi đất lạ
Bạt ngàn mộ vô danh
Lạnh lùng thay phiến đá
Lệ nào ai khóc anh?!
Tóc Người có còn xanh
Khi nhựa đời lìa bỏ?
Bao ước vọng chưa thành
Đã lặng câm dưới cỏ
Những linh hồn khổ sở
Quên lối về cố hương
Héo hon và đau khổ
Giữa nghĩa trang Hàng Dương
K.A
MỘT CUỘC ĐỜI
Đi đi trên đường,
Đi đi và đi mãi
Đi đi và che dấu
Bao nhiêu là vết thương
Đi linh hồn khô ráo
Không tình không vấn vương
(Trịnh Công Sơn)
Đó là một cô bé có đôi mắt to buồn rười rượi. Tôi biết em khi em khoảng 14 tuổi, và khi đó em đã có khuôn mặt đẹp dịu dàng, mênh mang một nỗi buồn thăm thẳm như số phận em bắt buộc phải vương mang. Em sống cùng ông ngoại. Ông ngoại em là một đại gia. Không có nhiều thời gian quan tâm đến con cháu, ông giao phó việc đưa đón em đi học cho người làm. Ngoài giờ học, em không được đi đâu, không được đến nhà bạn bè hay tụ tập ăn chè, ăn kem.. Thời giờ của em bị quản lý từng phút. Tôi tự hỏi làm sao em có thể chịu đựng cuộc sống tù túng đó?! Ở lứa tuổi dậy thì, em không có người thân gần gũi tâm sự chỉ bảo. Nhưng lạ kỳ thay, em vẫn mang vóc dáng thiếu nữ từ rất sớm. Ông ngoại bảo em thừa hưởng điều đó từ mẹ nên ông cần quản lý em thật kỹ. Mẹ em đã từng là thiếu nữ mơ mộng, sa lụy và tự kết liễu đời mình vì một mối tình lãng mạn. Người đàn ông đã bắt mất hồn vía và làm mẹ em không tha thiết sống nữa khi bị phụ tình chính là cha em. Ông ấy đã bỏ đi biền biệt, rong chơi với những cuộc vui khác, không hề đoái hoài gì đến đứa con bé bỏng bơ vơ của mình.
Ngày tháng của em cứ thế trôi đi tẻ nhạt, chấp chới cô độc. Giữa những buổi học là những chuyến xe hơi bóng lộn đưa đón. Em sẽ tiếp tục sống mòn lầm lũi trong sự vô tình. Nếu không có một sự kiện xảy ra. Cha em trở về sau hơn chục năm bỏ bê con thơ. Ông đã có vợ khác, có thêm vài đứa con. Hân hoan, em một mực đòi ông ngoại cho em theo ba. Quên hết những đớn đau, tủi phận, quên tại sao mẹ chết, em hào phóng yêu thương, bấu víu vào niềm hy vọng sẽ có một mái ấm gọi là gia đình…
Một thời gian, tôi không thấy em nữa. Nhiều công việc, nhiều quan tâm khiến tôi, một cô gái trẻ bận rộn nhưng còn ở lứa tuổi “lo chưa tới” mau chóng quên lãng những mối băn khoăn về em. Thế rồi một ngày, em trở về. Lặng lẽ. Khép kín mình trong 1 căn phòng. Gia đình lớn của em hầu như không nhắc gì đến sự kiện này. Và cũng không thấy ai hỏi han. Thi thoảng, có ai vô tư tò mò thì gia đình em đều lảng sang chuyện khác. Những chuyện kỳ bí bắt đầu được xì xầm. Tôi không biết đó là sự thực hay thêu dệt… Người ta nói em vừa trải qua một cơn trầm cảm sau tự tử hụt. Người ta nói em chọn kết cuộc đó vì cha em có biểu hiện không trong sáng với em. Người ta bảo cha em nói rằng em bị tâm thần hoang tưởng giống mẹ mình nên tự thêu dệt nên chuyện.
Không ai biết sự thật.
Sự thật duy nhất ai cũng nhìn thấy là sau một thời gian ở ẩn em đã xuất hiện trở lại. Khác hoàn toàn. Lâu lâu tôi lại thấy em thấp thoáng đâu đó đang cười đùa lả lơi với hết chàng trai này đến chàng trai khác. Vài bữa tôi lại nghe tin em đổi bạn trai mới hay túm năm tụm ba cười lớn giữa cả tá chàng vây quanh.. Nhan sắc xinh đẹp, em nổi bật giữa ngưỡng mộ.
Cuộc đời em cứ thế cuốn trôi.
Một năm sau, vì thay đổi công việc tôi rời hẳn vùng em sống. Và không hề nghe tin gì về em nữa. Tôi không có cơ hội nói chuyện với em một lần nào. Tôi đổ thừa tại hoàn cảnh em khác xa chúng tôi quá. Tôi nhủ tại khó gặp em. Tôi bào chữa tại tôi bận rộn, tại chuyện…tế nhị. Tôi nghĩ trước không nói, sau có thể nói gì khi cuộc đời em đã trải qua quá nhiều bể dâu lớn hơn vốn kiến thức sách vở của tôi …
Tôi đã như những người khác, bằng sự vô tâm ghẻ lạnh ném đá vào em.
Giá như đã có ai đó ở bên đi cùng em những bước chênh vênh…
Giá như có ai đó từng mở rộng vòng tay thử một lần ôm em lặng lẽ trìu mến…
K.A
Nguồn: http://khietan.multiply.com/journal/item/47/47