Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

Nhà thơ NGUYỄN THÁI DƯƠNG

 

NTD 2

Giới thiệu nhà thơ Nguyễn Thái Dương

Quê quán : Bình Định
Hiện đang sống tại Sài Gòn, công tác tại báo Mực Tím.


Tác phẩm chính :
- Bầu trời thơ , hạt bụi thơ (thơ,1987 )
- Chút tình riêng thuở ấy (thơ,1988 )
- Quanh chuyện viêt văn, làm thơ (tiểu luận, 1993)
- Khi chúng ta bước đầu cầm bút (tiểu luận, 2004)
- Cổ tích về quả banh (thơ, 1995 )
- Tàn trăng (thơ,1995 )
- Uốn khúc (thơ, 2003 )

 

Giải thưởng :

- Giải Ba thơ năm 1981

- Gương mặt 20 năm văn học Tp Hồ Chí Minh

- Giải Nhất thơ báo Văn nghệ Tp Hồ Chí Minh năm 1998.

 

NTD 3

BẦU TRỜI THƠ , HẠT BỤI THƠ


Mười năm trời hít thở với thi ca
Chưa viết nổi cho cha dòng lục bát
Dù biết vậy nhưng cách gì khác được
Câu thơ con đuối sức đến dường nào!

Con ở thị thành, còn cha ở non cao
Nỗi ray rứt se vào đôi mắt ngó
Đưa tay với trên thượng tầng cư xá
Một chòm mây bạc trắng cuối trời xa


Ơi chòm mây trong điển cố thi ca
Người xưa đứng chỉ tay vào thương nhớ:
Đấy là nơi cha ta đang ở
Còn bây giờ, con ngước mặt nhìn thôi!

Đôi mắt con bất lực mất rồi
Đưa hai tiếng cha ơi vào lục bát
Ôi hai tiếng kêu lên thì dễ thật
Mà viết ra, cứ ngượng nghịu thế nào

Con ở thị thành, còn cha ở non cao
Kẻ cầm bút; người cầm cày, cầm cuốc
Cha thì tự hào nhà có phúc
Mà sao con xấu hổ quá cha ơi!

Nâng chén cơm lên, đã thấy bóng cha rồi
Cái hình bóng bên nương còm cõi ấy
Mười năm trời, ngòi bút con run rẩy
Viết về cha, là bị gãy giữa chừng

Cứ mỗi chiều, nhìn mây trắng bâng khuâng
Đưa tay với, chẳng cách gì với nổi
Cha là bầu trời thơ; thơ con là hạt bụi
Con lẫn vào cha từ bé đến muôn đời…

1984

MẶT ĐẤT THƠ


Bao nhiêu là thứ
Này hoa thơm, này quả ngọt, này hương
Trái tim mẹ chẳng còn gì để đựng
Ngoài nỗi buồn số kiếp của tai ương

Xưa trời ban mà không ban cho trót
Hai mươi năm, thà như thế, xa chồng
Lòng mẹ đựng chữ trước sau như một
Gặp lại làm gì, thêm đau mẹ, phải không?

Trời giáng xuống tuổi già nua của mẹ
Một người chồng mất trí (hệt thiên tai!)
Nói vô nghĩa, cười vô hồn vô ý
Theo dáng đi mẹ lụ khụ mỗi ngày

Nước rót cơm bưng mùng giăng chiếu trải
Mẹ nghiễm nhiên thành mẹ của… chồng mình
Bà nuôi ông hơn vạn lần con nuôi bố
Con ở xa chịu tội bất hiếu nhìn

Cha là bầu trời thơ - xưa con viết
Con đâu hay dưới mặt đất mẹ ngồi
Mẹ thầm mừng: nước mắt con chảy ngược
Nghĩa là nguồn là cội, lá đang rơi

Mẹ là cha, là còn hơn thế nữa
Năm mươi năm từ lòng mẹ lớn lên
Thơ con viết toàn trời cao tít tắp
Mặt đất dưới chân mình, thơ vô lẽ lại quên?

SUỐI NGUỒN


Thuở biền biệt sóng, chơ vơ cát
Bến bờ chưa biết đợi thuyền neo
Lọt lòng, người đã đòi quê quán
Là bầu vú mẹ để thương yêu

Ta có nhiều khi như sóng ấy
Đắm chìm, nông nổi cuối chân mây
Quên bẵng nguồn thiêng treo dáng suối
Bao năm thui thủi tiếng reo gầy

Cha ta về trước trên trời biếc
Mẹ đành bóng chiếc, bước chênh vênh
Chiều chiều nghiêng xuống vầng mây thiết
Hồ như lòng mẹ muốn tan lên

Ảnh thờ, ánh mắt cha trầm mặc
Nhìn ta, quý tử đã trung niên
Mẹ dặn mà lòng nghe nghi hoặc:
Hương khói nghìn sau chớ thất truyền!


Một năm sau 17.5 Canh Thân (2004)

THƠ MỪNG SINH NHẬT


Mình lấy nhau buổi đất nước khó khăn
Sáu lần sinh nhật em, sáu lần anh quên bẵng
Cớ gì đêm nay anh thức trắng
Trang giấy gọi mời trái tim

Bài thơ có thể không êm đềm
Như điệu ru lục bát
Xin tặng em những dòng chữ không chút gì lãng mạn
Vẫn ngọt ngào màu sắc lòng anh

Trang giấy thì trắng, mối tình thì xanh
Riêng tấm lòng ngời đỏ
Giữa bộn bề việc công lẫn việc riêng thiếu khó
Trái tim anh vẫn giàu có tràn đầy

Đồng lương tháng lãnh ra không sắm nổi được gì
ngoài việc trang trải cuộc sống dăm ba ngày
Nói chi xấp vải xoa và thỏi son đính kèm nhãn hiệu hàng nhập cảng
Chúng ta chạy sữa ngoài đến hụt hơi thuở sữa em mất hẳn
Chúng ta chạy thuốc ngoài đến phờ người mỗi lần con cảm nặng
Sáu năm rồi em lặng lẽ cảm thông…

Sáu năm rồi trong cuộc sống vợ chồng
Sinh nhật em lần đầu anh nghĩ đến
Phải đâu vì đã qua thời thiếu nhịn
Chúng mình có kinh nghiệm hơn khi giải quyết chung riêng

Bây giờ có giây phút bình yên
Dẫu tất bật việc công, việc nhà đau bỏ phế
Anh vẫn làm thơ bên nôi con lặng lẽ
Em bắc cơm lên, vẫn tranh thủ chấm bài

Em không hề trách cứ, đáng yêu thay
Ba mươi tuổi đời, sáu năm tuổi vợ
Bởi em tự hiểu thừ em không là bà Tú Xương của thời xưa thời xửa:
Có chồng hờ hững cũng như không

Sáu năm qua không có hoa tím hoa hồng
Cũng không nốt ổ bánh mấy chục tầng tương đương số tuổi
Sinh nhật em lần này lại chằng gì tặng gởi
Ngoài bài thơ anh viết trắng đêm…

12.04.1982

NHÀ KHÁC


- Cho Phương Thảo-

 

Nhakhac%201949


Ba đã dặn lòng mình
Rằng phút hân hoan ấy
Cái phút giây con đi về nhà khác
Nơi không ba, không má, không em mình

Không được buồn, không được nhớ, không nên…
Không thì không, lòng không sao … không được!
Chỗ con ngủ, giờ, em con đến thức
Nó hôn vào hơi gối của chị Hai

Má ngồi kia, hạt lệ má lăn dài
Theo tấm ảnh con đang cười trên vách
Cả nhà mình một niềm buồn rất thật
Cứ như hồn đang ở tận nhà kia

Rượu vu qui ba ngồi rót … đầm đìa
Môi chưa nhắp mà lòng ba đã cạn
Đêm đầu tiên xa con, ba bầu bạn
Với bóng mình để thầm nguyện đến khuya

Rằng những người dưng trong ngôi nhà chưa từng thân thuộc kia
Đối với con, sẽ ruột rà yêu dấu
Bởi con sống suốt tuổi thơ hồn hậu
Thì theo chồng, con hạnh phúc – cố nhiên!

Khuya thì khuya mà đêm hãy còn đêm
Ai cũng thức, cách gì ba chợp mắt
Nhà đã khác, may lòng con không khác:
Điện thoại reo, cả nhà cuống lên … giành!

 

NGƯỜI ẤY

Ơ hay, mới gặp chỉ đôi lần
Mà sáng nay lòng đã bâng khuâng
Hiên nhà, không hẹn, mình vẫn đợi
Mặc dù người ấy chỉ đi ngang!

Có lần mình đứng ngắm trước gương
Mái tóc chải hoài vẫn rối tung
Tóc mình đang rối vì cơn gió?
Không! bởi mình đang rối.... cả lòng!

Gặp nhau người ấy bình thản lạ,
Còn mình, mình cảm thấy nôn nao
Vừa giận vừa thương vừa mắc cỡ
Tại mình chứ phải tại ai đâu!

Người ấy chỉ là... người ấy thôi
Coi mình như con bé trong đời
Cớ gì mình mới sang mười bảy
Lòng cứ... làm sao lúc gặp người!

 

THƠ NGOÀI KHUÔN THƯỚC

 

Anh không giấu được lòng mình

Rằng có hồi trong anh

Niềm lãng mạn vừa nhen nhóm

Bỗng phụt tắt giữa chừng

Khi bất ngờ em nhìn anh dọ dẫm

Anh không nén nổi lòng mình

Rằng có lúc trong anh

Niềm nghiêm nghị đã bị mai phục

Bởi hai chiếc lá răm

Cái đuôi lá đâm vào anh ngọt lịm

Ngỡ như anh đang được chuyển dịch vượt hạn định

Từ phôi pha sang rỡ ràng

Từ thâm u hang động sang ngời ngát vòm trời

Từ nhàu nhượi nét môi sang tiếng cười ánh ả

Anh không kìm được lòng mình

Rằng đôi khi trong anh

Chàng nghệ sĩ tự phong… tuyệt đối tự do

làm thơ tình đôi lứa

Bị câu thúc dịu dàng

Bởi ánh nhìn níu dụ:

Thoắt thẫn thờ vui

Thoắt sắc lẻm buồn

Bằng hư cấu tâm linh

Thơ hiện sinh lên đối tượng trữ tình

Bằng tưởng tượng nồng nàn của mình

Hơi thở anh đáp xuống ngực em

Nơi nhịp tim em ch?

Dìu dẫn nhịp thơ anh

Những nhịp thơ không khuôn không thước…

 

NTD

TA ĐANG CÓ ĐIỀU KHÔNG MÀ CỨ NGỠ…

1.

Giấc mơ kia, anh biết, rồi cũng khuyết

Anh hành hương trên bờ bãi mắt mình

Bắt gặp em hàng mi cong vòng nguyệt

Ta rằm vào cho trời đất chông chênh

2.

Con sóng ấy rồi cũng vùi trong sóng

Chân trời xa, biển cả đã chia phần

Bao nhiêu người yêu anh… đành vô vọng

Tự tin mình, em gạt nỗi băn khoăn

3.

Đốm tàn tro cời không hồng gian bếp

Em nhen vào khuya khoắt một hừng đông

Khi ngọn lửa tự thay đời đổi kiếp

Biết phận mình, giá rét phải hư không

4.

Mắt chớp chớp trời xanh, chân vực thẳm

Sông chưa sâu, vội ngóng bóng con đò

Ta không giàu, cũng không nghèo khó lắm

Lòng vốn thành, đâu ngại thước dây đo

5.

Bao khát vọng thác ghềnh theo nhịp thở

Vui đôi khi, buồn lắm lúc vô hồi

Gió chưa nụ, bão cớ gì lại nở?

Lửa không trồng, khói vẫn gặt đấy thôi!

6.

Sóng kệ sóng, thuyền cứ thuyền sóng soãi

Sâu mặc sâu, lá vẫn lá chập chùng

Ta bằng hữu cả muôn loài nhân loại

Chơi hết lòng, sau trước với trung dung

7.

Chiếc lá úa dùng dằng trên nhánh biếc

Ngọn nam non cám cảnh lứa qua thì

Cây kịp nõn buổi đại ngàn khánh kiệt

Trời kịp gì khi đất biết sinh nghi?

8.

Ta bỗng nhớ một niềm quên kiếp trước

Bất chợt quên bao nỗi nhớ đang vừa

Mắt-ở-lại níu thầm đôi-chân-bước

Sân ga chờ… thoái ước chuyến tàu xưa

9.

Trăm giấc ngủ thức nghìn điều bí mật

Chốn âm phần đựng vạn nỗi trần gian

Đâu là cõi giấu mối tình có thật

Khi trăm năm cất ở phía muôn vàn

10.

Nỗi buồn à, nỗi buồn không thân quyến

Sao khi không lại quấn quít anh hoài

Anh có lắm người yêu qua mấy kiếp

Mà viên thành còn thăm thẳm chân mây

11.

Bờ cỏ đợi gặm mòn bao tiếng dế

Ao chuôm chờ ngâm tiếng ếch kêu mưa

Chẳng ai ngóng gì ai giờ sính lễ

Cửa xe hoa đành lẻ trái tim thừa

12.

Chiếc lồng son nhốt bầu trời phóng đãng

Dây cương đen khóa tiếng hí tung hoành

Mỏ neo chìm ghìm nghìn trùng phiêu lãng

Em lấy gì câu thúc cuộc đời anh?

13.

Cổng tò vò hồn nhiên giăng tơ nhện

Miệng sóng thần mê ngủ chiếc xuồng con

Mưa chưa dứt, nắng đã vàng nghễu nghện

Chiều còn xanh, trăng vội thiết tha tròn

14.

Không cần thu, cây vẫn vàng lá xuống

Đâu cần buồn, mắt vẫn giọt lên môi

Chân nếu sớm, xin lòng đừng quá muộn

Cười nếu không, xin khóc chớ gượng cười

15.

Giọt nước mắt biết làm vơi tiếng nấc

Nụ hôn đầu biết giữ ý đôi môi

Ráng chiều phai, chân trời còn se thắt

Huống chi ta mai mốt mất khi hồi

16.

Tình yêu đẹp nên chi thường giông bão

Ai thâm sâu chẳng nông nổi đôi lần

Xin lỗi ạ, yêu đương mà tỉnh táo

Trái tim chờ… hoang phế nhịp vang ngân

17.

Nào ai biết nào ai chung ai thủy

Đất chỉ trời, trời chỉ đất vô ơn

Núi chệnh choạng còn rừng thiêng túy lúy

Ly rượu thần hóa giải lẽ thiệt hơn

18.

Thiên thu hát có nhói niềm giây phút

Biển âm vang có khản tiếng khe nguồn

Thời gian mất, tiếng thở dài có buốt

Trăng sắp tàn, đêm có chắt chiu không

19.

Bao hệ lụy quên quên rồi nhớ nhớ

Nhớ trăm quên, quên nghìn nhớ vô ngần

Ta đang có điều không mà cứ ngỡ

Giấc mơ nào ám thị một hình nhân…


2007

THƠ TẶNG 14. 2

 

Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4

HAI DÒNG SÔNG THỦY TINH

Hai hòn bi bé xíu
Lăn trên gương mặt ai
Hai dòng sông bé tẹo
Trôi dưới đôi mắt nai

Ướt xuống lòng anh đấy
Hai dòng sông thủy tinh
Lăn vào lòng anh đấy
Hai hòn bi trong xanh

Ơi hai dòng sông nhỏ
Không phải thở nằm nôi
Ơi hai hòn bi nhỏ
Không ở tuổi lên mười

Bây giờ em mười sáu
Đôi khi úp mặt buồn
Có một người lỗi hẹn
Khiến lòng em rưng rưng

Bây giờ em mười sáu
Nước mắt biết lăn thành
Hai dòng sông thanh khiết
Hai hòn bi trong xanh

Bao chàng trai tìm đến
Mong chia sẽ nỗi buồn
Duy chỉ người lỗi hẹn
Mới được em bằng lòng.

N.T.D

 

*

Tư Liệu:

Đôi nét về Nguyễn Thái Dương - Cao Thoại Châu

http://my.opera.com/hoadongphuong/blog/2010/02/21/th

 

Trên sông Hương

nguyenthaiduong_34165591002

Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4

 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.